Sunday, April 11, 2010

Phuc vụ & Đối xử

                                    Mình thật sự hài lòng với cách phục vụ của thầy cô giáo và
các  phần hành của trường, rất chu đáo và tận tụy với học sinh.
           Bà hiệu trưởng hình như nhớ tên hết gần 800 em học sinh của mình thì phải, vì mỗi lần có lễ lộc gì ở trường tổ chức mình vào tham dự, đều thấy bà đứng ngay cổng chào hỏi và gọi tên từng em một, thỉnh thoảng bà dang rộng tay ôm 1 em vào lòng,  phải công nhận hay, rất tinh tế và rất tâm lý nữa, thích bà ghê.
           Be, Bo đã qua 2 trường cả 2 đều có cách đối xử với học sinh gần giống nhau, có thể nói lên rằng cách giáo dục của Mỹ và hệ thống GD Mỹ rất tốt. Họ tìm đến mình chứ không phải mình tìm đến họ, phát hiện con mình có gì đó bất bình thường là họ vội vàng thông báo, gửi thư mời họp và cùng thảo luận tìm hướng giải quyết, nhiều lúc thấy họ quan tâm còn hơn cả mình nữa.
          Vì con mình cả 2 đứa đều nằm trong những nhóm học sinh đặc biệt của trường, nên cảm nhận của mình rất thật và sâu sắc.
           Trường có rất nhiều chương trình để chăm sóc, giảng dạy cho nhóm đặc biệt cần trợ giúp này, cả nhóm của Bo có 6 em vậy mà có đến 4 cô giáo trực tiếp ở lớp chính, còn mỗi em ở độ tuổi khác nhau sẽ được đưa vào khối lớp tương đương để hội nhập với trẻ bình thường mỗi ngày 2 giờ, và những buổi liên hoan, sinh hoạt vì thế em có thêm 2 cô giáo nữa.
            Một năm các em có 2 lần field trip, cho các em học hỏi từ môi trường sống , sinh hoạt đời thường nhằm phát triển tư duy, giao tiếp và các ứng dụng .

Đến chợ Walmart
(12/2009)
Cô giáo dẫn các em đến từng quầy hàng, dạy đọc tên các loại hoa quả, rau cải,
 nhận biết lớn nhỏ, phân biệt màu sắc, mùi vị.



Cho các em biết sữa được làm từ đâu và từ sữa thì làm tiếp những sản phẩm gì,
rồi đến hàng thịt, hàng trứng...trứng của con gì...hỏi và giải thích,


Đưa cho các em mẫu hình rồi muốn em tìm sản phẩm giống vậy, nó dùng để làm gì...
Bo tìm được rồi nè teacher ơi...hoan hô.

Bo mê nhứt là quầy này đây.

Đi hết Walmart, người lớn và con nít mệt đừ , bụng thì đói meo,
 a ha hay quá Mc Donald ngay đây luôn, xông vào thôi.
Đến đây vẫn chưa hết học, teacher đưa menu cho từng đứa
biểu tự chọn món ăn cho mình và cho tự trả tiền nữa.


Đứng xa xa nhìn tụi nhỏ sinh hoạt rất trật tự và vui vẻ,
các cô lấy đồ ăn cho từng đứa xong xuôi mình mới len lén đi về.

Vui trong lòng, thầm nghĩ gia đình mình mai mắn lắm được dung thân
nơi xứ sở đầy tình người với nền giáo dục tân tiến và hoàn mỹ này, thanks !

Mỗi lần như vầy, mình lại nhớ đến những đứa trẻ kém may mắn tại quê nhà mà không khỏi chạnh lòng, cùng độ tuổi, cùng chứng bệnh nhưng ở 2 đất nước có 2 nền giáo dục và tập quán hoàn toàn trái ngược nhau như đen và trắng...biết phải làm sao???

5 comments:

Chôm Chôm said...

Đọc bài này lại nhớ tới bài của bạn nào quên rồi, kể về cách người ta "chữa bệnh" cho trẻ tự kỷ (Autism) bên VN mà đau lòng.

Nhìn Bo vui vẻ linh hoạt thiệt dễ thương. Mai sau lớn lên, con sẽ là người có ích cho xã hội. Chắc chắn như vậy.

L2C said...

Hôm trước mẹ cháu thấy tiêu đề bài này mà click vào xem nó cứ bảo không có.

Mẹ cháu cũng tin là Bo sẽ đóng góp cho xã hội sau này.

Ở cơ quan mẹ cháu làm, tất cả văn phòng phẩm đều mua của "Skillcraft,created with pride by Americans who are blind". Cứ mỗi lần giở cuốn sổ tay có ghi dòng chữ này là lại trào nước mắt nghĩ đến con mình.

BeBo said...

@Chôm & like2chat: gia đình mình hy vọng Bo sẽ phát triển tốt khoảng 80% trẻ bình thường là mừng lắm rồi đó 2 bạn.
Bé của like2chat, học hiểu khá tốt, mình phục bạn vì đã đầu tư cho con quá nhiều về vật chất lẫn tinh thần, phải nói là bạn quá tận tụy vì con, nếu có điều kiện bạn có thể đưa bé sang bên này 1 thời gian đến ở với Bo nha. Mến!

Dã Quỳ said...

Thấy các thầy cô giáo và nhà trường ở đây quan tâm, hướng dẫn và lo lắng đến tụi trẻ có khi còn hơn cả phụ huynh ha chị. Vậy mà, có nhiều đứa trẻ (bản xứ) vẫn không hề ý thức được điều đó. Có những đứa vẫn không hề có khái niệm "nhất tự vi sư, bán tự vi sư" như mình chị ơi.

Hồi trước, em có học mấy năm về Education, nhưng sau khi đi thực tập mấy lần, thấy "chịu không nổi" nên em phải bỏ cuộc đó chị. Bây giờ có con nhỏ, mới thấy nuôi dạy 1 đứa trẻ không phải là dễ dàng. Mà phải hướng dẫn cho tụi trẻ nên người nữa thì càng khó gấp vạn lần. Thành thử, từ lần đầu gặp chị, em đã phục chị sát đất là vậy đó. Thấy chị chăm lo cho 2 nhóc từng li, từng tí mà em thương quá nè !!!!

hugs 3 mẹ con nhen !!! ....hugs ...hugs ...hugs ...

BeBo said...

Vậy là học làm teacher ben này chắc cực lắm hả Quỳ, chị thấy thương họ ghê lo cho con mình nhiều quá...chả bù ở VN hé Q.

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...