Tuổi thơ tôi, nhắc đến những thú vui, trò chơi sẽ rất thiếu sót khi không nhắc đến thú thả diều, không chỉ riêng tôi mà cả xóm...chỉ những đứa bệnh nặng lắm mới chịu nằm nhà, còn không thì...cứ vào độ ăn Tết xong, là cả đám chúng tôi bắt đầu rậm rịt lo đi chặt tre, trúc và gom mấy tờ báo ba xem rồi lại để chuẩn bị làm diều.
Nhà đứa nào khá giả hơn thì xin mẹ tiền mua giấy màu, anh tôi thì tận dụng đủ thứ bao ni lon, anh khéo lắm làm con diều nào cũng thật đẹp và bay rất đầm.
Ở ngay phố, nhưng may mắn xóm tôi có 1 nghĩa trang rất rộng, mọi người còn gọi là "Đất Thánh", có lẻ đã được xây dựng lâu lắm rồi, khi nhà tôi dọn đến, đất thánh đã có nhiều cây sao, cây thông cao bát ngát, rụng đầy trái , tụi trẻ thường dành nhau nhặt cả ôm mang về...chờ có gió tung lên , 2 cánh xoay tít bay thật dễ thương. Nghĩa trang này đẹp lắm, phim " Chân trời tím", từng chọn cảnh quay ở đây. Có nhiều ngôi mộ xây giống như kim tự tháp, 1 khối đá khổng lồ sừng sững, khắc toàn chữ Pháp, chỉ biết là lâu lắm rồi vì toàn là năm 194...và những ngôi nhà mồ rất đẹp, tụi tôi xem đó như nhà của mình vì mát mẻ, sạch sẽ...tàn cây Móng bò rất lớn bao phủ, lá nó hình giống như móng bò, còn hoa thì màu tím rất đẹp ( sau nầy tui mới biết đó là hoa Hoàng Hậu), thường ôm tập vô nằm học bài, có khi tụm lại gom lá nướng mấy con châu chấu, cào cào ăn chơi và tuyệt vời hơn cả tuyệt vời là leo len nóc nhà mồ để ...thả diều.
Mỗi gia đình chiếm giữ cho mình
1 nhà mồ, đứa nào ra sớm xí chổ
ngon lành trước...nơi trống trải,
ít cây lớn và không có dây điện.
Ngày nào cũng vậy, sau giờ cơm, mẹ biểu mấy anh chị em tui lên giường ngủ trưa, đứa nào cũng ngoan ngoãn nằm im, nhắm mắt lại, nhưng mà cứ mơ con diều của mình bay cao ăn đứt anh em nhà con Yến, khoảng 3 giờ chiều, nắng đã dịu bớt là anh em tui lục đục chui xuống gầm giường lôi bửu bối của mình ra rồi nhẹ nhàng lẻn ra cửa sau, chạy nhanh vô Đất Thánh. Vậy mà đã có đứa tới trước tự lúc nào, xí mất ngôi mộ ngon...thiệt tức.
Anh, chị tui một người leo lên trước còn người kia thì bợ đít đẩy tui lên,...nhớ có lần quýnh quáng làm sao, đáy quần bị móc rách 1 đường dài...thế là suốt buổi phải ngồi 1 chổ ...nhìn mấy đứa nó lăng xăng mà bực bội muốn chết.
Chơi diều cũng có trình độ cao thấp, diều đẹp, bay cao đã đành, con diều nào mà câu được con diều khác kéo về phía mình, 1 là bị đứt dây, 2 là lấy luôn con diều đó về tay mình mới là tay chơi diều siêu đẳng, anh tôi và đám bạn của ảnh cứ gườm nhau mãi, đến nổi ăn không ngon ngủ không yên. Riêng tui thì vô tư...có khi nằm dài, ngủ khò lúc nào không hay.
Mấy năm trước về VN, dượng Út chở Be đi xem thả diều, thằng nhỏ khoái lắm, về bên này đòi mẹ mua, thật là hợp gu của mẹ, con nít bây giờ sướng, mua toàn là diều làm sẵn, đủ loại hình, màu mè thật đẹp...nhưng tụi nó không có được cái thú ngồi vót tre, dán giấy, tui được cho dán cái đuôi, nối những khoanh giấy tròn lại với nhau, càng nhiều thì cái đuôi càng dài.
Năm ngoái, Be không biết cách thả diều, thằng con kéo lê, chạy đổ mồ hôi...con diều cứ cắm đầu xuống đất, mẹ phải thả dùm.
Năm nay, hơn 4 giờ, trời dịu nắng, gió thổi nhè nhẹ, mấy cha con lật đật chạy ra park mở hàng, Be khoái chí vì chỉ 1 chốc con Turtle của Be đã bay tuốt lên cao, Ba thả Ladybug cho Bo, Ba tìm được 1 sợi chỉ dài trên bãi liền nối vô, thế là diều của Bo cao tít trời xanh.
Mẹ chạy theo chụp hình không cũng đủ mệt.