Gửi đến mọi người bài viết của 1 bà mẹ có con đi "nhà trẻ", đọc xong tui hổng biết nói gì luôn???
Hai vợ chồng tôi tránh nhắc đến chữ "tã" vì mỗi lần nghe là bé khóc và lại nói: "mẹ, mặc tã, ... sợ.. cô giáo la...". Cả đêm cháu cứ giật mình khóc và lập lại câu nói đó.
Sau Tết Nguyên Đán, do chị giúp việc về quê rồi không trở lại, vừa đi làm vừa chăm hai thằng cu -một đứa đang học lớp một và cu con 20 tháng - thật là không ổn. Vợ chồng tôi quyết định cho cu con đi nhà trẻ.
Theo tư vấn của những người trong xóm, chúng tôi quyết định gởi cháu vào lớp mầm non tư thục gần nhà và cũng thuận đường đưa đón mặc dù học phí nơi này cao hơn các nơi khác từ 300.000 đến 400.000.
Tuần đầu tiên, tôi đưa cháu đến trường, cô chủ trường cũng là cô giáo dạy trẻ hỏi về cân nặng của cháu tôi đưa cô giấy khám sức khoẻ mà tôi chuẩn bị sẵn (cô không yêu cầu). Đọc xong cô bảo: "Thằng nhỏ này ốm nhom nè sao mà 10 kg được, 8 kg thôi, cân ở Nhi Đồng lúc nào cũng cao hơn 2 kg hết". Nói xong cô ghi vào sổ - 8 kg. Tôi định đính chính thì phụ huynh bên cạnh nói nhỏ: "Cứ để ghi ,cãi là con em " lãnh đủ"." Thế là tôi im lặng chấp nhận con mình ...8kg. Cô lại tiếp: "cháu nó còn nhỏ mỗi ngày phải mang theo tã cho cháu để cháu đi tè tùm lum".....
Ngày cuối của tuần đầu tiên, có lẽ do ăn lạ món tôi hay nấu ở nhà, bé bị tiêu chảy hết 2 ngày. Thứ hai vào, tôi báo với cô tình hình của cháu nhờ cô theo dõi, cô phán: " Lỗi chị ở nhà cho ăn tùm lum hết bị tiêu chảy là phải rồi. Chị đừng cho ăn sữa chua nữa hư bao tử hết". Tôi cũng không biết trả lời sao và cảm thấy lo lắng về ngôi trường này. Nhưng nghỉ việc cả 2 ngày mà không tìm được chỗ nào nhận bé, đành..."cố lên con ạ".
Do tôi đi làm sớm nên ông xã nhận nhiệm vụ đưa đón cháu. Sau một tuần tôi được nghỉ phép nên tranh phần đưa đón. Hôm đó cháu khóc không chịu vào lớp thế là chiều về cô giáo bảo: "Từ nay về sau chị đừng có đưa nó đi học nữa. Chị đưa nó đi nó nhớ mẹ khóc suốt ngày nghe mệt quá" . Tôi cũng chỉ cười chưa quan tâm đến câu nói đó. Hai hôm sau, ba đi công tác, thế là tôi đưa cháu đến trường. Vừa bước vào cửa cô giáo bảo: "Đã nói rồi, chị đừng đưa nó đi hôm nay nó khóc suốt nữa". Tôi đính chính là ba không có nhà, cô ta lại khó chịu "thì nhờ chị hàng xóm có con đang học cùng đưa đi. Từ nay về sau chị đừng có đưa nó đi học nữa". Nói xong cô lạnh lùng quay đi. Về nhà cứ ấm ức: Sao tự nhiên mình bị "tước quyền làm mẹ vậy". Nhưng cuối cùng lại phải nghe lời cô dạy: không đưa con đi học vì không còn cách nào khác hơn.
Thời tiết ngày càng nóng, mỗi ngày nhìn hai mông của con ửng đỏ và nổi đầy mụn nước vì mặc tã thật tội. Sau một tuần nhìn con khó chịu vì ngứa, chúng tôi đến gặp cô "xin bỏ tã" cho cháu . Cô miễn cưỡng đồng ý. Chiều hôm đó đón về vừa gặp mẹ cháu khóc ầm lên " mẹ, mẹ, ...tã...tã...cô la... sợ" (cháu mới biết nói). Tối đó cháu sốt và cả đêm cháu cứ giật mình khóc và lập lại câu nói đó. Sáng hôm sau, vừa thấy giỏ đi học cháu lại khóc thét lên "mẹ, mẹ, ...tã...tã..cô la..sợ" . Tôi cố giải thích là "mẹ chở đi khám bệnh" nhưng cháu vẫn khóc cho đến khi tôi quay vào nhà. Từ đó hai vợ chồng tôi tránh nhắc đến chữ "tã" vì mỗi lần nghe là bé lại khóc và lại: "mẹ, mặc tã, ... sợ.. cô giáo la..." ...
Đến nước này thì tôi không còn cam đảm cho con đến trường nữa. Tôi không còn phải lựa chọn giữa công việc và con vì tôi đã quyết định ở nhà chăm con cho cháu qua cơn hoảng loạn.
Tôi kể việc này ở đây để chia sẻ với các mẹ chuẩn bị đưa con đến trường. Tôi cũng mong rằng những ai đã chọn nghề dạy trẻ hãy yêu thương trẻ như con mình vì đứa trẻ nào dù con nhà nghèo hay nhà giàu đều cũng là khúc ruột của cha mẹ nó. Những đứa bé đau một thì đấng sinh thành của nó đau gấp vạn lần.
Fanta
19 comments:
Em có biết một bé ở bên Mỹ học mẫu giáo, nó cũng sợ đi học. Bình thường nó okay, cứ tới cửa lớp là bị đau bụng, phải mất một thời gian dài mẹ nó mới biết là nó sợ cô giáo, nên cứ đến cổng lớp là đau bụng. Mẹ có nói chuyện với principle, họ suggest chuyển lớp cho cháu, nhưng thấy không xong nên mẹ nó dời trường. Cô giáo này hơi strict một chút, và cháu bé kia thì bị 'sensitive' - nghe kể mà tội nghiệp.
Nói thật, ở VN, nhiều cô giáo dạy trẻ vừa ác vừa vô học nữa.
Trông trẻ, và cả trường phổ thông ở VN còn nhiều vấn đề. Riêng mầm non tư thục thì sự quản lý càng lỏng lẻo, gặp được cơ sở đàng hoàng hay cà chớn là do hên xui. Thở dài.
Mấy người trông trẻ kiểu đó chỉ vì tiền, chứ lương tâm bị thoái hóa rồi. Em biết ở quê em, có 1 cô giáo đó khoảng 60t,chuyên dạy trẻ mẫu giáo chuẩn bị vào lớp 1 đọc và viết, bé nào lười hay viết chưa đúng là đánh,trên tay cô có gì đánh đó, nhiều khi lấy vở tát thẳng vào mặt mấy bé luôn. Vậy mà nhiều người cũng gởi con đi học, họ nói" vậy cho nên,dạy vậy tụi nó mới viết đẹp"????. Bạn em bảo cho cháu em học ở đó đi,trời ơi,thôi thà để nó viết xấu còn hơn là ăn đòn tới mức ngu luôn.
@Đậu: Ấn tượng đầu tiên của trẻ con quan trọng lắm hé em.
@ Đậu, PD, Lana, & Ẩn danh: làm cô giáo khó nhất là cô giáo mẫu giáo, đó là hình ảnh khắc sâu vào tâm trí trẻ con, ảnh hưởng tâm lý dữ lắm, nên mình rất phục mấy cô giáo tận tâm, yêu nghề...còn như cô giáo như ác phụ kia thì không hiểu sao vẫn đầy ra cả, ...thảm thương cho lũ trẻ mà thôi.
Ẩn danh, em viết hay quá sao không cho chị biết tên, mến!
:),Cảm ơn chị đã khen (lần đầu tiên đc khen) em là Sông, tại em cũng ngại khi còm nhà người khác mà mình...it quen, em chỉ hay còm bên nhà chị Cạp. Nhưng dzòng dzòng mấy blog của chị, hàng xóm của chị thì đọc ko hà.
Gần cty em có 1 cái quán nhỏ nhỏ xinh xinh,bán nước ép sinh tố, tên quán là..BiBo, không hiểu sao mỗi lần đi ngang đó em lại nhớ tới BeBo nhà chị :)
Chị cho tui ké hai chữ, thua luôn!!!
đọc mà em sao trào máu quá chị ơi. Hông biết nói sao luôn, vì tức và thương cho đứa bé.
Ở đây mà coi trẻ kiểu này là bị đưa ra toà liền.
Ôi trời. Nhớ lại vụ Quảng Thị Kim Hoa chị ạ.
http://nld.com.vn/212777P0C1019/nguoi-giu-tre-hanh-ha-hon-10-em-nho.htm
Em có đọc bài này trên vnexpress hôm rồi, đọc xong em rứa nước mắt cho bà mẹ và đứa bé 20 tháng đó. Em cũng rất nỗi máu với cô giáo trẻ đó. Nếu không có lòng thương trẻ em giữ con nít thì đừng làm nghề đó, chớ giữ con người ta mà đối xữ như vậy thật là tệ hết nói.
Em đọc bài này hôm nọ rồi, đọc xong muốn nổi cơn xung thiên dễ shợ luôn hà. Mà không phải chỉ 1 chuyện này, mà còn có nhiều chuyện nhan nhản như vậy xảy ra hàng ngày từ những nơi giữ trẻ tư thục kiểu đó á. Hết ý kiến luôn. Lương tâm con người bị ......cháy hết rồi hay sao ta?
Em cũng có con nhỏ phải gửi nhà trẻ mỗi ngày nên thông cảm cho những bà mẹ phải vừa đi làm, vừa phải gửi con lắm. Nhưng nếu gặp phải những kiểu giữ trẻ như thế thì thà nhịn đói, ở nhà trông con chứ không cách nào chịu nổi cảnh này.
Ngày trước, em cũng đã từng định mướn người về nhà trông tụi nhỏ nhà em, nhưng cũng vì lo không biết ng` ta chăm sóc con mình ra sao, nên không dám. Bảo mang đi gửi ở mấy bác VN thì em cũng không dám, tại nghe nhiều chuyện thương tâm xảy ra quá rồi (dĩ nhiên không phải 100% những ng` trông trẻ con đều ác ôn vậy, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh mà).
Cuối cùng, em tìm mãi mới có nhà trẻ Mỹ này, họ trông coi đàng hoàng, dạy cho tụi nhỏ đủ thứ chuyện, và quan trọng là em đi làm, nhưng vẫn có thể login vào camera system của họ để theo dõi xem họ đang chăm sóc con cái mình ra sao, ăn uống, ngủ nghỉ có đúng theo ý mình không? Vậy đó. Tuy đắt hơn những chỗ khác 1 chút, nhưng yên bụng hơn.
Tuần sau, ông Ngoại tụi nhỏ về lại trên nhà, em lại phải mang tụi nhỏ trở lại nhà trẻ cũ đây nè. Mấy cô giáo cũng mừng vì gặp lại tụi nhỏ. Cún nghe nói đi học lại, gặp cô giáo, gặp bạn bè cũng vui. Vậy là đỡ lo tí rồi.
----
Đọc những mẩu chuyện hành hạ trẻ con, người già sao em muốn nổi cơn thịnh nộ dễ sợ luôn vậy à. ...hmmmm
@ Sông viết mấy câu dễ thương ghê: "Gần cty em có 1 cái quán nhỏ nhỏ xinh xinh,bán nước ép sinh tố, tên quán là..BiBo, không hiểu sao mỗi lần đi ngang đó em lại nhớ tới BeBo nhà chị :)" cám ơn nha, vì được nhớ.
Em đang ở VN?
@DiênHoàng, thua luôn hé anh
@Mẹ Peapod & Mẹ Chuột: đúng là không có lòng thương trẻ thì đừng làm nghề đó hé em.
Mẹ Chuột, thấy ảnh 2 mẹ con dễ thương, nhưng không tìm được trang blog của em?
@HNguyên: ối trời, phải xử lý thật nghiêm, để làm gương cho nhiều người khác.
Em đang lo lắng đây vì vài tháng nữa em định cho Annie đi preschool. Biết là trường bên này không như VN nhưng em cũng thấy lo lắng quá....nhớ lại cái ngày đầu gởi con bé đi babysitter, nó khóc cả buổi làm em ngồi trong office làm cũng khóc theo luôn rồi thì quyết định nghỉ sớm về đón con....
Sao lại có người nhẫn tâm không thương con nít...tụi nó vô tư có làm lỗi gì đâu...
@Quỳ: Rất tốt, khi nhà trẻ có gắn camera và để cha mẹ các em login vào theo dõi, phải ra thành luật chuyện này luôn thì mới yên tâm, ở Mỹ, thì mọi chuyện khá dễ dàng, còn ở VN thì sao?
Tanya, khi Be 20 tháng chị có gửi nhà trẻ 1 năm, Be khóc cả tuần lần nào chị bước đi bé cũng đứng ôm chặt mấy song cửa khóc như mưa, ngày đầu tiên cũng như em chị không bước nổi quay lại ôm bé về nhà.
Đi PK chắc khá hơn đó em vì Annie đã lớn và chương trình của PK phong phú hơn, bé khôn và dễ thương quá, không đáng lo lắm đâu, an tâm.
Bé Tanya: bé Annie đã từng đi babysitter thì đi PreSchool sẽ không sao đâu. Dĩ nhiên thời gian đầu sẽ khó. Nhưng bé lớn rồi, dễ quen bạn bè mới thì cũng đỡ mà Tanya ui. Tuần đầu tiên Cún đi nhà trẻ, DQ cũng trốn ra đó đón con về sớm hoài á. Đến lúc gửi bé Chuột thì cô nàng có 4 tháng, vừa đưa qua tay cô giáo thì quay lại khóc đòi mẹ rồi. Làm DQ khóc ròng theo luôn. Bà mẹ nào cũng y chang nhau dzậy hơ.
chi BeBo: chị click vào my web site là blog của em đó chị.
Ở VN, các trường mẫu giáo tư thục "nhà giàu" hoặc các trường mẫu giáo quốc tế, vẫn được gắn camera để cha mẹ theo dõi. Nhưng đó chỉ là một phần rất it vì đâu phải ai cũng đủ điều kiện. Ở thành phố, trẻ em đi học mẫu giáo, còn có cái gọi là trường để học,có sân để chơi. Chị về quê thấy tụi nó đi học nhà trẻ mới thảm,đúng thực chất là" nhà trẻ". Đó là 1 cái nhà nhỏ thôi,có 1 hoặc 2 cô trông trẻ, bao gồm cho ăn, tắm rửa, dạy học, 1 lớp vậy khoảng 3-40 đứa. Buổi trưa tới thấy tụi nó ngủ la liệt dưới sàn nhà,mới thấm thía cái chữ con nhà nghèo (gởi theo ngày,1 ngày vài ngàn, ngày nào cha mẹ có tiền thì gởi,ko thì cho ở nhà). Nhưng biết làm sao được,cha mẹ chúng còn phải mưu sinh mà.
Thỉnh thoảng ở VN, lại đọc được 1 vài vụ gởi con đi nhà trẻ được vài ngày,là có tin xấu :(.
Riết rồi cứ muốn phải chấp nhận, số phận là vậy :(
Sông.
Riết rồi cứ muốn phải chấp nhận, số phận là vậy :(
Thiệt là buồn hé Sông!
Post a Comment