Friday, February 19, 2010

Thằng Rớt

       Nếu như được sinh vào thập niên 70 ở vùng quê Việt Nam, có lẻ Bo được mang cái tên này " thằng Rớt". Do nôn nóng muốn được ra ngoài sớm để dạo Mall với mẹ và anh Be hay sao mà Bo đã vội vàng chui ra chẳng cần chờ Bác sĩ, y tá gì ráo. Còn có 2 phút nữa thôi vậy mà cu cậu vẫn không chịu khó làm Mẹ, Ba sợ hết hồn, Mẹ thì khóc hu hu...nó ra rồi anh ơi... Ba thì lái xe bất chấp đèn đỏ... đậu trước cổng Emergency room luôn, đập cửa kêu réo...y tá lẫn BS đẩy xe chạy ra bế mẹ, bế con đẩy vào...thằng bé êm ru, không động tịnh gì...nằm trên giường cho BS khám mà lòng lo quá xá, không biết thằng nhỏ ra sao nữa, hỏi thì BS và y tá bên mình không biết vì em bé được đưa qua phòng cấp cứu nhi đồng đặc biệt.
Khoảng 5' sau, y tá và anh Bình với Be vào báo bé khóc được rồi, đang làm vệ sinh và để vào lồng hấp chứ không bồng qua cho mẹ được vì bé yếu lắm, cân được 6 lbs...lạy trời, hú vía, con tôi đã bình an.
       Mới hôm thứ Sáu trước, đi check-up còn tới 3 tuần nữa, cho nên ngày hôm sau weekend mẹ và Be dẫn nhau vô Mall chơi, luôn tiện xem Ba tân trang  tiệm bán đèn cầy đẹp không?...đi chơi cả ngày, lội bộ suốt...có lẻ vì vậy nên sáng sớm thứ Hai mẹ đau bụng quá, chạy hết kịp luôn...( nhà cách BV có 7 phút).
      Bà BS theo dõi suốt thời gian mang thai của mình 15' sau mới có mặt, khi ấy mình đã xong xuôi rồi, bà ta nói mình lẹ quá sao không chờ bả, bà chỉ kiểm tra lại tổng quát 1 lần nữa rồi đưa mình vào phòng nghỉ, còn bà thì đi thăm em bé.
      Bác sĩ baby cho Bo là người Tàu, tên ông là Wong - Dr.Wong, sau khi chào hỏi, ông và bà BS của mình, cùng nhau nói về tình trạng baby cho mình biết, ông và bà đều đoán rằng bé có dấu hiệu của hội chứng Down- syndrome, bé có khuôn mặt tròn, đôi mắt xếch và đặc trưng nữa là có 2 chỉ tay nằm vắt ngang lòng bàn tay...chỉ còn chờ kết quả thử máu là biết chính xác. Tai mình như ù đi nghe chữ được chữ mất...hội chứng Down ??? ngày còn ở VN, có nhỏ bạn thân làm BS chuyên về khoa này , vào chơi với mấy đứa trẻ cả buổi, chúng nó đều có dạng mặt tương tự nhau, nhìn là nhận ra ngay...con trai của mình mắc chứng bệnh này ư ??? nhìn vào  mắt ông, ánh lên vẻ thông cảm, ủi an , mình biết tai mình không nghe nhầm những lời ông đã nói...đi vội đến phòng baby...cửa đóng kín...vì BS đang kiểm tra cho các bé, cô y tá chỉ cho mình lồng kính của Bo, được đặt hơi khuất tầm nhìn từ ngoài cửa kính nhìn vào, tôi cố gắng dán mắt vào thật sát để thấy rõ bé hơn. Đứng chờ 1 lát, tôi được vào thăm,y tá đang cho bé bú, khuôn mặt bé tròn trịa lắm, mắt mở to 2 mí rõ ràng, chứ không như Be lúc mới sinh y như con Hàn quốc hay Đài loan gì á, sinh thiếu 3 tuần, bé hơi nhỏ nhưng không thấy ốm, tuy nhiên bé bú yếu lắm, bé gắng nút sữa , vòng miệng có màu tim tím...rất tội nghiệp...mặt tôi ướt đẫm...những giọt nước mắt đua nhau tuôn tràn...tôi không cách nào kiềm chế được...ôi con tôi !!! đứa con bé bỏng đáng thương của mẹ...
        Tôi về phòng lòng quặn đau, điện thoại báo tin cho chồng về tình trạng thằng con, anh vào thăm, đúng lúc nhân viên BV đến lập hồ sơ để làm khai sinh cho bé...hai vợ chồng đã chon trước tên cho con là Nguyễn Đăng Khoa, nên mình đọc liền tên ấy cho cô ta ghi vào, nhưng AB muốn đổi là Đăng Anh...vì ...mình hiểu ý anh...con bệnh như vậy anh không muốn nó có cái tên nghe kêu quá...nhưng mình thì vẫn muốn giữ ...mình bất chấp ai nói sao cũng được ...mình có quyền kỳ vọng vào nó cơ mà và mình còn tin vào ý trời nữa...vì sao mình không "miss" lần thử máu nào lại "miss" đúng ngay cái lần thử máu cho căn bệnh này ( lần đó đi thi lấy bằng tóc)...đó không phải ý trời chứ còn gì, nhưng nếu lần ấy mình có thử máu phát hiện được thì mình và AB vẫn cương quyết giữ, trời đã ban hòn máu ấy cho vợ chồng mình mà làm sao nỡ ...cơ chứ.
        Hôm sau, có kết quả thử máu và chụp hình tim , não cho bé, phát hiện thêm con có khe hở ở não và 3 lổ thủng ở tim, tôi như người trên trời rơi xuống không phải mặt đất mà là hố sâu không đáy...người tôi khụy xuống, tay run run nhận hồ sơ bệnh án và giấy giới thiệu của BV chuyển cho BV nhi đồng chuyên khoa về tim và não.
       Ba ngày sau, mẹ con được về nhà, nghĩ cũng lạ, không biết người ngoài nhìn bé ra sao, chứ mình thì nhìn hoài ...thấy bé giống như những baby khác, thậm chí còn đẹp trai hơn Be nữa, mình nói với AB hoài, hay tại con mình , mình nhìn không ra???
       Thế là tuần nào vợ chồng con cái cũng bồng bế nhau tới BV, 2 chổ khám khác nhau, mỗi nơi cách nhà gần 2 giờ lái xe, cũng may là lúc ấy Be mới 3 tuổi nên nghĩ học ở trường nhà thờ không sao.
        Được 2 tháng thì não của Bo đã phát triển được hoàn chỉnh, mừng ghê, còn về tim thì 3 tháng khám lại 1 lần, bà BS khám cho Bo dễ thương lắm, bà rất ân cần và dịu dàng tuy vóc dáng của bà không nói lên điều đó, mình và AB nhớ hoài tên của bà ấy, 1 cái tên cùng với tính cách của Bà suốt đời vợ chồng mình không quên - Mrs. Friday!
       Đúng 1 năm, " Congratulation, everything OK, the holes all ready heel by themselves.", bà phán 1 câu, sau khi kiểm tra trên màn hình  hồi lâu, bà đứng lên bắt tay vợ chồng mình, bà ôm hôn mình vỗ nhẹ nhẹ vào vai như khuyến khích, như chia sẽ động viên,  bà bồng lấy Bo, vuốt tóc : "good boy, you are very lucky,  my son", . Rồi bà kéo ghế ra, chỉ cho mình và AB xem ảnh tim Bo trên màn hình, bà so sánh ảnh của tháng thứ 3, tháng thứ 6 và bức ảnh của sáng hôm đó, 1 buổi sáng tuyệt vời, nếu không có buổi sáng ấy thì đến năm Bo lên 5 phải chịu 1 cuộc giải phẩu lớn, ông ngoại đã phù hộ cho Bo, đứa cháu bất hạnh của Ông.
        Nói đến mấy vị bác sĩ thì phải kể đến BS nhi đồng của Be và Bo - Dr. Bottenfield, ông ta cũng dễ thương không kém Mrs. Friday, tụi mình đã theo ông cho cả Be và Bo suốt 7 năm, chính ông đã giới thiệu chương trình giáo dục đặc biệt cho Bo. Từ tháng thứ 10, Bo được 4 cô giáo thay phiên nhau tới nhà để giúp mẹ dạy cho Bo về đủ mọi phương diện, gia đình mình mừng lắm và yên tâm nữa...lần đầu tiên cảm nhận thật sự tính ưu việt của xã hội Mỹ, nghĩ đến mấy đứa trẻ như Bo ở VN mình không khỏi chạnh lòng.
       Các cô rất tận tâm, kiên nhẫn hơn cả người mẹ nữa, gia đình và bạn bè mình ở Vn nghe kể ai cũng nói mình có phước và may mắn lắm. Nhờ có mấy cô mà Bo phát triển rất tốt, tập bò, tập đi ...tập nói mọi thứ đều nhờ phương pháp của các cô dạy cho Bo. Hội này còn tổ chức những buổi họp mặt tất cả những trẻ do hội giúp đỡ để chúng sinh hoạt vui chơi, còn cha mẹ thì có điều kiện trao đổi, học tập lẫn nhau, rất là bổ ích.


        Năm 2008 về VN, có nhỏ bạn cũng có con gái bệnh như Bo, nhỏ ấy ở Rạch giá, không có điều kiện đưa con lên thành phố để chữa bệnh, bạn nói " con mình, tội lắm toàn lết không hà đến 3 tuổi mới biết đi, giờ 9 tuổi rồi mà còn như đứa nhỏ 5 tuổi, hổng biết gì hết", còn hôm ra chợ Bến Thành thấy thằng bé y hệt Bo, tay cầm 1 xấp vé số chạy lại mời mình mua, hỏi bé nói đang ở với ba, ba cũng bán vé số nữa...thấy thương quá, mình liền mua hết cả xấp, một hồi nói Bo đem lại cho bạn đó đi con, thằng nhỏ mừng húm cám ơn lia lịa, cứ lân la đi theo chơi suốt với Be, Bo trong chợ .
        Mình thường nói với anh Bình, ráng làm có được kha khá em về VN, cất 1 cái nhà rộng rãi rồi tụ họp tụi nhỏ có bệnh như Bo lại thành 1 gia đình cho tụi nó ăn học, dạy nghề nghiệp, cho Be, Bo có bạn và có nhận thức tốt hơn.
        Bo và gia đình mình thật may mắn , cám ơn trời đất, cám ơn con người, cám ơn lòng bao dung, nhân ái của những bác sĩ và cô giáo đã giúp gia đình mình, giúp Bo được như hôm nay.

34 comments:

Anonymous said...

Chị Th. :hug em đã thương mà khi đọc bài này em càng thương chị và Bo hơn ...Chị đúng là bà mẹ có nghị lực phi thường ...À nè, chị có hay mua lotto không ? mua thử đi chị, biết đâu vận may tới để anh chị thực hiện mộng tưởng cho Bo .

Em said...

:).Tinh thuong cua nguoi me.Bo that hanh phuc khi duoc sinh ra trong moi truong nhu vay, va co ba me nhu vay :)

chibaDau said...

Hug chi mot cai nhen. Moi sang som ma chi lam em khoc roi. Bo va Be co mot nguoi me that tuyet voi nhu chi, that hanh phuc.

Chôm Chôm said...

Nói ra thiệt xấu hổ. Em bật khóc hu hu khi đọc bài này đó chị.

Chị nhớ có lần em nói là Bo có gương mặt rất xinh không? Bởi vậy chị thấy Bo đẹp là đúng lắm, không phải tại con mình mà chị thấy vậy đâu.

BeBo said...

Hai,WL,Đậu & Chôm: mấy nhỏ làm chị cảm động quá vì biết rằng mình luôn có người thông cảm, sẻ chia, có người dành cho gia đình mình cảm tình rất chân thật, chị không khách sáo đâu, chị rất cám ơn tụi cưng đó...hugs!!!

PhungPat said...

Chị, nếu chị không nói thì thật tình em không biết Bo có bệnh đâu, Bo nhìn đẹp trai hơn Be rất nhiều. Thương Bo va thương cả Be nữa, Be lúc nào cũng muốn take care Bo. Chúc cả nhà lúc nào cũng hạnh phúc nha chị.
Chị, spring break phải học bù 1 tuần do bão tuyết trường đóng cửa nên em chưa có kế hoạch nào đi chơi hết, đang ghét cái trường.

BeBo said...

Phụng, em có biết là em rất dễ thương không, em rất thật lòng và biết cách an ủi người khác nữa...

QLan said...

Th. ơi, rất cảm kích lòng can đảm của Th. & anh Bình. Mong rằng Th., anh B & cả Be nữa luôn có được sự kiên nhẫn bền bỉ. Thương Bo nhiều. Hugs!
(QLan ở Hearthstone, cách Th. không đến 5 miles)

BeBo said...

QLan ơi, vậy là Lan ở hướng đường West về phía trường college đó hả, khu nhà đó mới và rất đẹp...mấy mẹ con đi thư viện ngang đó mỗi tuần, cám ơn Lan đã chia sẻ & động viên nha.

Polka Dots said...

Mình thương và cảm phục Thảo lắm đó.

Ở Mỹ, người ta giáo dục trẻ như Bo thành một người hữu ích cho xã hội, có thể kiếm việc làm và tự nuôi sống bản thân.

Cầu chúc gia đình Thảo thật nhiều may mắn, đặc biệt là bé Bo.

QLan said...

QLan gần Th. hơn vậy nữa cơ. 290 qua khỏi West, gần Eldridge & 529. Có gì Th. email QLan770@gmail.com nhé.

Dã Quỳ said...

Chị Th. ui, hổng phải chỉ có chị và gia đình thấy Bo đẹp trai đâu hơ. Hôm nọ lần đầu tiên gặp Bo là cả em lẫn AD cũng khen Bo hết lời luôn rồi à. Hôm qua, thấy Bo đùa nghịch với đám nhỏ (và cô H.) vui quá xá, rồi bây giờ vào đây đọc những gì chị viết cho Bo mà em khóc luôn hà. Thật cảm phục chị hết sức luôn.

hugs Bo thêm nữa cho em nhen. Mai mốt có dịp sẽ kéo Be, Bo xuống nhà em "quậy tưng bừng" tiếp nha !!!

hugs & kisses

Dã Quỳ said...

Quành lại chào chị QLan luôn nè. May quá, nhờ đây mà em "ăn trộm" được email của chị QLan luôn héng.

Em biết chị QLan ở khúc nào rồi. Biết dzậy hôm qua kéo gia đình chị QLan xuống nhà em chơi luôn thì dzui há. :) :)

BeBo said...

QLan & DQ: Thêm 1 người bạn gần nhà vui quá...kéo luôn nhỏ DQ mình chit chat đã đời luôn he.
Du Hạ: kêu 2, 3 tên lộn xộn luôn cho vui, càng lúc chị càng thấy mến em!!!

BeBo said...

Dì Trang & mấy dì nè: Phải nói là gia đình mình rất may mắn khi sống ở bên này, mấy đứa nhỏ như Bo ở VN tội nghiệp lắm, đi đâu Bo cũng được mọi người thương và quan tâm đặc biệt, giờ Bo có thêm mấy dì bạn của mẹ thương nữa Bo hạnh phúc lắm mấy dì ơi, Bo thương mấy Dì bự bự như vầy nè ( giang rộng hết cở 2 cánh tay ra ngược đằng sau luôn - Bo thường làm động tác này khi muốn nói thương Ba mẹ bự bao lớn)

NgocLan said...

Thương quá!

Tanya said...

a big hug for you and Bo.
Mới sáng sớm trong office đọc bài này của chị làm em rớm nước mắt...
Chúc gia đình chị luôn luôn được nhiều hạnh phúc. Chúc Be và Bo luôn thông minh học giỏi. Mình có cố gắng thì sẽ thành công, không có gì làm khó được mình đâu chị.

BeBo said...

Ngọc Lan: Rất thích Lan và Blog của nhỏ, ghé nhà chơi thường nha,mong!
Tanya: chị rất hạnh phúc Th. ạ, vì biết rằng em và bạn bè luôn bên cạnh mình, thương!

Unknown said...

Thương và cảm phục tình cảm và tấm lòng của anh chị quá. Chúc gia đình anh, chị và Be, Bo sẽ tràn ngập niềm vui và hạnh phúc, mà chắc chắn sẽ như vậy.

BeBo said...

Phú: Lâu ngày không gặp, mong rằng lời chúc của Phú ở lại thật lâu trong căn nhà tụi mình, cũng muốn chúc gia đình Phú y như vậy nha.

Lún Ghẻ said...

bữa nay mới đọc. Khóc nè. Từng lời chân thành đến cảm phục.Mà mấy chuyện này,phải cảm phục tụi Mỹ có những program support hén. Chúc cả nhà một năm mới vui và hạnh phúc nha.

BeBo said...

Lún hả, thằng con bi giờ đở lắm, chị cũng bớt vất vả rồi, mến!

QLan ơi, có nhận email của mình không dị?

Anonymous said...

Sáng sớm , chồng con còn an giấc chạy vô net tình cờ đọc những dòng tâm sự của BB , không biết từ lúc nào mặt mình ướt đẫm nước mắt .

Mình thật tình ngưỡng mộ BB lắm , bé Bo nhìn rất dễ thương , khuôn mặt ngây thơ trong sáng .
Mình có quen gia đình nọ có con trai chậm phát triễn lại còn bị mất khạ năng thính giác , vậy mà giờ đây cháu đã là một chủ tiệm nail rất đông khách đó BB

Với tình thương và nghị lực của cha mẹ như vậy , mình tin tương lai của Bo sẽ rất tốt .

Mến
NT

BeBo said...

NT: Mỗi lần đọc comment của bạn nào là lần đó mình bật khóc, những lời chia sẽ thật chân thành của bạn làm mình cảm động lắm.
Mến!

Quyên said...

Mẹ BeBo, Q đọc chuyện thằng Rớt của chị, khóc và cảm phục anh chị đó.
Q thấy mình làm mẹ lo lắng nhiều chuyện người ta nghe là phì cười. Nhưng mà vậy, đâu có sách vở nào chỉ mình làm sao làm mẹ người ta đâu. Lo thêm một chút chắc cũng không thừa đâu chị hở?

9:56 AM

BeBo said...

@Quyên: Đúng đó Uyên ạ, lo thêm 1 chút cũng không thừa, mến!

tramkcohen said...

Chào chị BeBo, em biết được trang Blog của chị qua trang của chị Chôm Chôm, đọc bài viết của chị thật sự cảm động, em thật cảm phục anh chị. Chúc hai cháu nhà chị luôn mạnh khỏe và học giỏi nhé.
Trâm

BeBo said...

Cám ơn Trâm nhiều lắm đã chia sẽ cùng chị, rất vui em đến chơi, mong trao đổi cùng em thường xuyên nha.Mến!

Anonymous said...

Cô ạ,
Mãi đến hôm nay cháu mới đọc bài viết này. Cháu thấy cô chú đúng là bậc sinh thành tuyệt vời.Cháu đã là mẹ nên rất đồng cảm.
Cháu chúc gia đình cô chú luôn hạnh phúc, chúc các em mạnh khoẻ, vui vẻ nhé.

BeBo said...

Cô cám ơn bé, sinh con rồi mới hiểu lòng cha mẹ hé em, cô chú hạnh phúc lắm vì có những người bạn đồng cảm với mình, xiết tay:)

demigarcon said...

Hôm nay vào blog của BeBo rồi đọc tới bài này. Gửi cho Mẹ BeBo và Bo 1 cái hug thật chặt nhé. Con trai giỏi lắm, và bé sẽ luôn là nguồn an ủi lớn của chị đó. Love.

BeBo said...

Rất cám ơn chia sẻ của Demi, Be, Bo luôn là nguồn an ủi lớn nhứt của mình, thêm tình cảm của của mọi người dành cho, mình luôn cảm thấy hạnh phúc.

NgocLan said...

Em xin bài này chị nha.
Cám ơn chị.

BeBo said...

Ok LAN!

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...