Friday, March 12, 2010

Tui làm bánh

Buổi trưa, mấy đứa nhỏ đi học hết, 1 mình lui cui ... vác cái laptop để kế 1 bên...300gr bột, 250 gr đường., 7 cái trứng...cân, đong, đo đếm ...bày ra đầy bàn, tự nhủ ráng tập trung làm thật đúng như hướng dẫn của Nàng.
Mấy lần trước, vừa làm ,vừa cho Bo thì bỏ đường, Be thì bỏ bột, thậm chí cho 2 đứa đánh trứng luôn, ôi thôi tá lả. 20' bắt đầu có mùi thơm, Bo hít mũi , smell good hả con? Yes! 30' bánh chín, nhìn trong lò bánh nở phồng lên 1 bên...sao kỳ vậy? Lấy ra hởi ôi, bánh xẹp xuống thảm thương, Bo đòi thắp đèn cầy, chờ 1 chút con...rồi cũng thắp, cũng thổi và hát Happy Birthday ai cũng được, xong, miễn Bo vui là được. Cắt bánh ra...chai ngắt như là bánh đúc.
Còn lần này thì...mình nghiêm chỉnh lắm, Anh chờ xe bus nha, em mắc làm bánh,... Be , Bo về tới thì bánh đã tỏa mùi thơm...chờ 40' chưa vàng lắm...rồi 45' thì được như vầy,

Bánh bị dính đích 1 chút...Bo lấy cái bông che lại nè...

better Mẹ ơi, look good, Be reo lên, còn Bo thì lật đật đi kiếm đèn cầy. Chỉ là ổ bánh "plain" vậy thôi, đối với các bạn thì dể như trở bàn tay, còn đối với tui thì khi trồi khi sụt, năm thi, mười họa mới tạm được, còn lần này thì ngoài sự mong đợi, tui thấy hài lòng lắm.
Chuyện bắt bông kem...thì hạ hồi phân giải, Be, Bo đang nôn nóng trang trí cho bánh, để còn thổi đèn cầy lẹ lẹ, và ăn nữa chứ.


Mẹ làm ngon, dở gì cũng có 2 thằng con ủng hộ hết mình.


Nhưng dù sao cũng ráng học bắt bông kem cho giống ổ bánh người ta mới coi được chứ, cứ tưởng tượng tụi nhỏ vui như thế nào khi Birthday được Mẹ làm ổ bánh thiệt đẹp, thiệt như ý là mình phải cố làm cho bằng được, mong các bạn cho ý kiến và hướng dẫn thêm giùm mình nha. Đa tạ!

Thursday, March 11, 2010

Lại có babies !

        Mấy ngày nay thỏ mẹ cứ bươi lia, bươi lịa, chỉ khoảng 1 giờ đồng hồ thôi là thành 1 cái hang đủ cho nó nằm. Kêu Be, Bo ra xem thỏ đào hang, mình nói mẹ nghi thỏ mẹ sắp đẻ babies đó Be ơi, nó đang chuẩn bị ổ cho mình đó, anh B nói, bản năng tự nhiên của thỏ mà, không phải vì chỉ có thỏ mẹ đào thôi . Thương quá, thỏ mẹ ơi...không ai thương con bằng mẹ mà phải không?
        Trời mưa gió, mình cho Ba Mẹ vào chuồng, chuẩn bị đầy 1 tổ rơm ấm lắm.
        Hai ngày nay, mỗi lần đi học về , chưa kịp thay đồ, Be vội chạy thẳng ra chuồng xem có thỏ con chưa, Be mê thỏ baby lắm, lần rồi cho hết cho thằng cháu, Be không muốn, tới khoảng spring break là mình có babies nữa đó con, mẹ "sure" không?, Be cứ gọi điện thoại hỏi thăm thỏ con có OK không? và còn đòi đi thăm nữa chứ. Nhớ có hôm thỏ con nằm im im không ăn và chạy nhảy Be hoãng hốt nói mẹ đem đi VET , mấy mẹ con liền quýnh quáng bỏ cả bầy lên xe tìm bác sĩ.
        Hôm qua Ba mới nói, thấy thỏ mẹ coi bộ mệt mõi quá cứ nằm dài ra, anh cho ăn nó không nhảy mừng như mọi ngày, chắc nó sắp đẻ...
       Sáng , đem cỏ ra chuồng , 1 góc chuồng lông phủ trắng xóa, kinh nghiệm lần trước, chắc mẽm rồi...a..hà 1,2,3,4,5,..6 tí nị đỏ hỏn nhúc nha, nhúc nhít.
           Anh B, tuyên bố sẽ làm 1 cái chuồng lớn giữ hết lại nuôi.
         Chiều, Be, Bo đi học về chắc hai con vui mừng lắm đây, so surprise hi...hi...!
                                                    We love you all, our bunnies!!!


Tin mới nóng hổi: hổng phải 6 babies mà tới 7 lận...Be, Bo về muốn mẹ bắt ra xem nè...hoan hô thỏ Mẹ và thỏ Ba.




Tuesday, March 9, 2010

Bến nước - Một cõi đi về...

Mượn bài này của  anh tôi (Hoàng Trung) để đăng lên Blog của mình , những hình ảnh, những kỷ niệm của quê nhà luôn ở mãi bên tôi dù cho tôi ở phương trời nào, cám ơn Anh rất nhiều.


Trong tim ai cũng có một dòng sông riêng mình.

Tim tôi luôn gắn bó với dòng sông tuổi thơ.

Con sông tôi tắm mát, con sông tôi đã hát

Con sông cho tôi đậm một tình yêu nước non quê nhà.


        Quê tôi nhà nào cũng có một chiếc cầu bắc xuống dòng sông bên nhà, Mẹ tôi thường gọi đó là bến, mỗi khi sai tôi ra đó làm gì bà bảo : Con xuống bến….ví dụ như T. à! con xuống bến đón ghe hàng cho Mẹ nhe. Lớn lên đi đây đó, ,đọc trong những tác phẩm văn học, tôi biết thêm mọi người gọi đó là bến nước. Khi đi xa tôi rất nhớ bến nước quê nhà, ngộ ra đó là hình ảnh của quê hương.Khi ai đó nhắc về quê hương tôi thoáng nghĩ đến dòng sông,cánh đồng,con đò..và không quên bến nước nhà tôi với vài cái mái chứa nước mát lành, cái gáo dừa đen thui, vài con cá lim kìm suốt đời ngoe nguẩy ngược dòng nước.

      Hồi nhỏ, bến nước đối với tôi chỉ là chiếc cầu gập gềnh bám đầy rêu xanh trơn trợt.đây là khu vực Mẹ tôi cấm tôi léo hánh xuống đó. Tuy vậy tôi cứ vô tư như không có lời cảnh báo của Bà, có những buổi trưa hè tôi trốn Mẹ xuống bến một mình ngồi thả những chiếc thuyền giấy nhỏ nhắn. Thuyền giấy cứ xoay dần quân quýt quanh chân cầu mà chẳng chịu ra xa, trên cầu tôi cứ tìm đủ mọi cách cho nó trôi đi. Suốt buổi trưa đó tôi cứ loay hoay như thế mà thuyền giấy vẫn chưa chịu ra khơi vì mặt sông đây những dề lục bình tim tím không bờ không bến, cho đến khi tôi nghe tiếng kêu ơi ới của Mẹ gọi tôi.Nhìn lên bờ thấy Mẹ với cặp mắt lo lắng như sợ mất con, từ hôm đó hình ảnh ấy cứ ám ảnh trong đầu mãi, tôi quyết định không xuống bến nữa..Trước năm tôi vào lớp một,, Mẹ tôi bế tôi ra giữa dòng sông, đột ngột bà buông tay cho tôi chới với ngụp lặn giửa dòng nước. Tôi uống nhiều nước và cố gắng lội vào bờ,từ đó tôi biết bơi.


        Lớn lên một chút, bến nước là nơi có nhiều kỷ niệm êm đẹp gắn bó với tuổi thơ của tôi. Đó là nơi tôi cùng bè bạn tắm gội, đùa giỡn và đôi khi vẫn một mình ngồi trên cầu để thổi những bong bóng xà phòng bảy màu gửi ước mơ cho gió bay đi bay đi..

        Ngày đi học đầu tiên của anh chị em nhà tôi Mẹ tôi dẫn chúng tôi xuống bến gửi cho người lái đò quen biết , chiếc tam bản cụt mũi lắc lư đưa đám học trò lấm láp ngây ngô ra giữa dòng sông nước,đây là chuyến đi xa nhất, xa Mẹ đầu đời của tôi. Xuồng đưa tôi đi qua mấy con mương với những rặng bần chát ngắt, ngồi giửa lòng xuồng nhìn trời xanh trắng cánh cò , tôi nhớ Mẹ,nhớ câu hát Mẹ ru :

Mai khôn lớn, con theo cò đi học

Cánh trắng cò bay theo gót đôi chân

Lớn lên, lớn lên, lớn lên...

Con làm gì?

Con làm thi sĩ


                                 Suốt buổi học đầu tiên ,tôi chỉ có nước mắt và bóng Mẹ ..

             Lên cấp hai, lũ chúng tôi phải ra tỉnh học . Đêm đầu tiên, Mẹ tôi không ngủ, Mẹ thức canh lắng nghe tiếng máy đò chạy vào lúc một giờ khuya, mỗi ngày chỉ có một chuyến, nếu trể phải đợi đến đêm sau. Khi tiếng đò con vang xa xa ,Mẹ đánh thức lũ con vậy, Mẹ cầm chiếc đèn dầu le loét xuống bến đưa lên đưa xuống, bác tài công phát hiện ra Bà quay mủi tàu ghé vào bờ rước chúng tôi. Tiếng máy đò inh ỏi át tiếng chúng tôi thưa Mẹ đi học, đò đi xa rồi khi nhìn lại vẫn còn thấy ánh đèn le lói của Mẹ một mình trông theo. Tôi đâu biết rằng đó là chuyến đi khởi đầu cho anh em chúng tôi xa nhà,xa quê, xa Mẹ sau này.
      Lớn lên, lớn lên , lớn lên, lần lượt các chị và em gái tôi xuống bến theo chồng, Me tôi sanh con gái nhiều,Mẹ chỉ có hai trai thôi,anh tôi theo gia đình ra riêng. Ngày em trai tôi đến tuổi lập gia đình, nghe nơi đâu có con gái nhà tử tế đên tuổi cài trâm,Mẹ tôi choàng khăn, áo dài tươm tất xuống bến chèo ghe đi làm quen,hỏi cưới cho em tôi. Mẹ tôi vất vả vài năm rồi cũng tìm được cho mình một nàng dâu như bao nhiêu cô dâu vùng sông nước : lấy chồng, làm dâu, lội ruộng , đẻ con... Người dưng đến nhà rước các chị và em gái tôi về làm dâu cũng từ cái bến nước nhà tôi đi lên,cũng từ đó các người lên thuyền theo chồng. Em dâu tôi ngày đầu vu qui từ bến đi vào và ở mãi với Mẹ tôi cho đến bây giờ.





Cho đến bây giờ, ở quê tôi đường giao thông đã phát triển,xe về đến tận nhà.Mỗi lần về quê tôi hay có thói quen đếm lại còn bao nhiêu bến nước và phát hiện ra chúng đã xiêu vẹo, không còn nhiều. Chúng cũng như các bà Mẹ già, Mẹ tôi gần chín mươi tuổi, Mẹ vẫn còn nhai trầu và tôi ngộ ra các bà Mẹ tuổi này trở nên xưa nay hiếm. Tôi ngồi hàng giờ trên bến nước một mình, Mẹ tôi lâu rồi không còn ra bến nữa,nhìn lên thi thoảng tôi bắt gặp Mẹ đứng trong ngạch cửa trông xuống bến như tìm bóng hình ai, Mẹ già quá, cô đơn quá.


 
       Anh tôi và em gái tôi theo gia đình định cư tận bên kia bờ Thái Bình. Anh tôi ít về, chi dâu tôi và các cháu về nước thường, nhưng các cháu thì đã có gia đình về quê chồng hoặc bân chăm sóc con nhỏ,chị dâu tôi dính vào chuyện thăm viếng sui gia, cha mẹ già yếu đuôi bịnh hoạn,thi thoảng chị dâu tôi mới về thăm Mẹ tôi.
       Ngày giỗ Ba tôi hay ngày Tết Anh và em tôi bên kia nửa vòng trái đất thường gửi cho Mẹ tôi thật nhiều tiền, đối với tôi,ai kêu gì mần nấy, chuyện mò cua bắt ốc mót lúa kiếm ăn còn không xong, vài trăm đô là nhiều lắm.

        Mẹ tôi già rồi, mắt đã lòa, tai nghe tiếng được tiếng không, tính hay quên, Mẹ tôi cất tiền và đôi khi quên đi chổ cất,mất cũng không hay. Có một điều Mẹ tôi không bao giờ quên ,vào những ngày quan trọng đó, Mẹ cứ quanh quẩn bên chiếc điện thoại để mong được nghe tiếng của các con ở xa, nhất là của anh và em gái tôi. Tiếng điện thoại vang lên,các em tôi nghe rồi gác ống nghe xuống Mẹ buồn nhưng vẫn tin chờ hy vọng vào lượt sau. Lượt sau em gái tôi gọi về, không biết Mẹ tôi có nghe rỏ không,tôi thấy Mẹ chỉ yên lặng,hoặc nói thì thào gì đó, Mẹ cầm ống nghe,Mẹ còng lưng, tôi có cảm giác Mẹ phải cố gắng nghe bằng cái lưng còng già cỗi, gầy guộc chứ không phải nghe bằng tai của mình.



Mẹ của con, con nhớ mẹ quá mẹ ơi!
Chúng con thương mẹ nhứt trên đời!!!
Con và cháu của mẹ, Thảo, Bình, Be và Bo.

        Thỉnh thoảng, Mẹ lại ra cửa nhìn xuống bến, trông mong như chờ đơi ai đó ,tôi thấy trong mắt Mẹ đậm hình bóng của các con mình,văng vẳng câu thơ ;” Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con”.
  
        Dù ở gần con, 
 
        Dù ở xa con,
 
         Lên rừng xuống bể
 
        Cò sẽ tìm con,
 
        Cò mãi yêu con...!  
        Bến nước nhà tôi bây giờ không còn con đò nào, đêm quê tôi vắng tiếng còi tàu ngân dài rước khách. Nước sinh hoạt đưa đến tận nhà, nước sông bây giờ ô nhiểm trầm trọng, thi thoảng mới bắt gặp cảnh trẻ con nô đùa sóng nước.
   

Nhà Cậu Tám (Tranh của Be)

       Sau nhà tôi người ta đang làm con lộ nhựa rộng rãi, rồi đây đến mùa thu hoạch hàng đoàn xe tải sẽ thay thế những chiếc ghe bầu vào chuyển nông sản, còn mấy ai nhớ đến cái bến nước của Mẹ tôi. Mai này có thể bến nước không còn nữa, tôi chỉ sợ rồi ngày nào đó , trước hiên nhà lũ con cháu chúng tôi không tìm thấy dáng đứng còm cõi, mòn mỏi của mẹ tôi. Phải chăng khi Mẹ đi xa, chúng con chỉ còn nước mắt và thoáng hình bóng Mẹ…Mẹ đi đâu ? Có ngây ngô không khi tự nghĩ mẹ đi đâu đó một lát Mẹ về …

                                                            Nhe Mẹ, Mẹ thương yêu của chúng con.


Scouts Camping

Trại của Boy Scouts , tổ chức xa nhà 1giờ 30 phút lái xe. Mấy ngày trời ui ui, cuối tuần ổng thương, ổng cho nắng ấm chan hòa, gió mát rười rượi, rất thích hợp cho camping .Rừng cây rộng lắm, rất hoang vu, có 2 hồ câu cá, có sân chơi bóng, có đủ tiện nghi sinh hoạt trại...gần 200 lều lớn nhỏ rải rác, mỗi đội mỗi sắc màu, tạo nên 1 bức tranh thật sinh động, vui mắt.


 Tiếng cười nói gọi nhau í ới, tiếng hát hò và ...tiếng gió đan quyện vào nhau, tốp này gặp tốp kia tay bắt mặt mừng rồi túa ra len lõi khuất mất trong rừng rậm.
Tụi nhỏ thích nhứt là được ngồi trên những chiếc bè nhỏ bơi ra giữa hồ xem cá sấu và rùa nổi lên, trẻ con thì thú vị, nhưng người lớn phải chống bè, ông nào ông nấy mệt phờ cả ra, tội nghiệp lắm!




Đi bè xong, tụi nhỏ được hướng dẫn dùng dụng cụ để cắt dọn những bụi cây cho gọn ghẽ, luôn tiện kéo những cành cây khô này về gom đống ở Trại của mình, chuẩn bị cho lữa trại buổi tối.






Tụi nhỏ còn dẫn nhau từng đoàn len lõi trong rừng để tìm hiểu thiên nhiên và cũng để chơi tìm mật mã.


Lội bộ suốt ngày, cả nhà mệt ơi là mệt, tối ngủ rất ngon, sáng ra chân nhắc lên không nổi nhưng mà vui và thư thái lắm.

Sunday, March 7, 2010

Lấy chồng Đài Loan!

Chi Nga : Đám cưới Diễm hôm 3/3

bebo : Vậy sao, hông nghe chị Tư nói gì hết, chắc chỉ giận em?

Chi Nga : Diễm như thế cũng được rồi nên chị em cũng vui với chị Tư

Chi Nga : Đám cưới vui,có Dung Hoàng về nữa

bebo : Mong rằng Diễm vui và hanh phúc

Chi Nga : Còn khám sức khỏe không biết thế nào

bebo :  chị thấy chồng nó được o?

Chi Nga : Thấy cũng hiền, ăn chay trường

Chi Nga : Mấy chị bên anh Tư cũng đi đủ

bebo : Vậy là vui quá rồi hé

bebo : nói Diễm về thăm ngoại, dẫn chồng về luôn

Chi Nga : Nếu đi được chắc Diễm và chồng sẽ về quê thăm Ngoại

Chi Nga : Chồng Diễm lớn hơn 11 tuổi nhưng nhìn thấy trẻ,cũng xứng, hơi lùn

bebo: Hai đứa xứng chứ.

Chi Nga : Chồng bán tạp hóa với Ba Mẹ

Chi Nga : Thảo còn nói gì O?

Chi Nga : Nhận hình đi nhe!
 

        Anh chị Tư chỉ có 2 đứa con gái, nhà không nghèo, anh là con út trong 1 gia đình khá giả, ông nội Diễm ngày xưa là chủ cây xăng lớn nhứt Huyện. Anh , sau khi "cải tạo" về sống ẩn dật không màng đến thế thái nhân tình, chị rất thương con và nuông chiều chúng dữ lắm.
       Diễm là đứa nhỏ nên rất được cưng...muốn gì được nấy. Năm học lớp 9 bắt đầu có bồ, thằng bồ lớn hơn 1 lớp. Em không phải là đứa chơi bời lêu lõng, chỉ có cái là 2 đứa dính nhau như sam, không học hành gì được, được 3 năm thì anh chị cho cưới nhau, lúc ấy D mới có 18 và T thì 19 tuổi.
        Mối tình non dại ấy sống với nhau chỉ được 1 năm thì chia tay, D còn thương nên buồn lắm...cứ khóc, chỉ mong hàn gắn lại, thằng chồng 1 năm sau có vợ mới...D thẫn thờ không làm được gì, ở nhà  phụ mẹ bán tập hóa, 1 phần trình độ thấp, phần vì hồn để đâu đâu em tính tiền lộn tới lộn lui, mẹ cho em đi học may cho có nghề ngỗng với người ta.
        Tự may mấy bộ đồ để mặc cũng tạm được cho em khuây khỏa dần...nhưng em chưa quen được người khác...trời xui đất khiến làm sao chồng em hôm nào bị bệnh nặng qua đời, em lại 1 lần nữa vật vã đớn đau , ba mẹ em mới thật sự thấu rõ cõi lòng em, con gái mình nặng tình với thằng đó quá!!!
      Từ đó, ngày qua ngày em sống với mẹ ba, phụ mẹ bán, lo đàn heo, may vá bậy bạ...thay ba mẹ thăm ngoại , phụ tiếp bà con nội ngoại cô, dì vào mấy dịp Tết nhứt, cưới hỏi, giổ quãi thế thôi. Rồi chị em có con nhỏ, chị đi hợp tác lao động ĐL, em lo giữ 2 đứa cháu.
       Con út, được nuông chiều, nên tính tình em rất hờ hợt, lúc nào cũng như con nít không lo lắng gì cả, tiền ba cho, tiền bán heo em thoải mái sắm quần áo vàng vòng, dáng vấp cao ráo dễ nhìn nên cũng có nhiều chàng dòm ngó tán tỉnh, em dễ tin người ,vài ba lần gặp phải mấy tay ba trợn bị ba mẹ rầy em giận ba mẹ luôn., rồi cũng không đi tới đâu...em nhớ người xưa rồi đem ra so sánh ấy mà...
       Cách đây 5 năm, ba em mất, nghe nói hôm tang lễ em xĩu mấy lần, phần vì chứng bệnh viêm gan siêu vi B của em, phần vì em thương Ba nhứt, thương hơn cả mẹ., Gọi về trấn an và xoa dịu nổi đau của em...em tâm sự thật nhiều...cho đến ngày đó chồng em đã mất 12 năm, em vẫn còn nhắc, người chồng đã bỏ em đi lấy vợ khác, vậy mà em vẫn thương hoài.
       Xót xa cho em, suy nghĩ mãi ...em dễ thương quá ăn nói chất phát, tính tình rộng rãi, thấy dì Chín không được thoải mái, heo đẻ, ẳm liền 2 con đem cho dì nuôi, để dành đám cưới em Q.
     Muốn tìm người cho em nương tựa, Ba mất , mẹ cũng đã lớn tuổi, em mang căn bệnh khó trị...em đã qua 30, em không thể sống hoài với 2 đứa cháu ở Huyện nhỏ, nhưng khó quá...biết ai mà giới thiệu đây??? hay là cầu may vậy, đăng hình em lên mục tìm bạn 4 phương.
       Một anh bên Anh quốc liên lạc với em, an ủi em vì mới mất ba, anh cũng nói rõ cho em biết là anh đang có vợ con và chỉ xem em là em gái. Không hiểu trong lúc yếu đuối, muộn phiền cần người tâm sự sẻ chia hay sao, em bỏ ngoài tay những gì anh nói, cứ vô tư có cảm tình với anh hơn mức bình thường.
       Có ông BS khá lớn tuổi sống cô đơn bên Mỹ này ( ông nghiêm chỉnh lắm gửi hình mặc áo BS đàng hoàng đang ở trong BV) , muốn làm quen với em, ông già mà viết email hồn thơ lai láng và tình cảm ướt át lắm...ông hẹn sẽ về VN thăm em cho biết nhà cửa, em từ chối thẳng băng. Ngạc nhiên mình hỏi, tại sao? em nói: con thương 1 mình anh mà hổm rày nói chuyện điện thoại với con thôi...! Trời ạ, em là vậy đó thương ai thương chết 1 người...tui chịu thua em. Chị em thực tế hơn nghe chuyện la em quá xá - mày ngu quá ổng làm BS mà ở Mỹ nữa vậy mà chê???
     Tui thấy nguy quá email cho ông bên Anh biết về tình trạng của em, anh ta cũng đàng hoàng lịch sự trả lời cho em là giữa anh và em không thể tiến xa hơn...lại 1 lần nữa em chìm trong  tuyệt vọng. !!Tôi và anh B rất buồn vì không giúp gì được cho em.
      Mấy tháng trước, chị em dẫn về 1 tên ĐL để làm quen với em, hắn ta thấy hình em rồi ấy mà. Qua VN, đem theo luôn cả ba mẹ, dự định coi mắt xong rồi sẽ về lại bên ấy quyết định, nào dè vào đến nhà em, thấy nhà cửa đàng hoàng tươm tất, họ liền đem vòng vàng và tiền bạc đến xin làm đám hỏi luôn, họ nói cưới em họ khỏi phải cho tiền cất nhà như mấy người khác., em ở ngoài dễ thương hơn trong hình nữa.
      Có lẻ mõi mòn hay vì duyên số, em đã có cảm tình với cái thằng lạ quắc lạ quơ lớn hơn em 11 tuổi.
Nghe tin chị Tư gã con cho ĐL, anh B giận lắm...anh không hiểu nổi chị Tư của em, nhà đâu có nghèo đâu, con D cũng đâu có xấu, bộ VN hết đàn ông rồi sao, đem gã cho mấy thằng ĐL? mình cũng phân vân và lo cho D lắm.
      Tối qua nhận hình cưới của D, thấy mặt thằng rể mình nói với anh B, coi cũng không tệ anh à, vậy mới something wrong...là sao? nó không tệ vậy tại sao nó không cưới được vợ ĐL? anh dám chắc tụi nó sống với nhau không lâu đâu...anh à miễn là D nó vui được rồi trường hợp của D khác anh ơi!!!
      Hồi nãy gọi cho chị Tư, D đang ở TP khám sức khỏe, mấy tháng nay nhỏ ấy ăn uống kiêng cử thuốc men dữ lắm, nghe đâu đã không còn dấu hiệu của siêu vi B, mong cho nhỏ ấy mọi chuyện êm xuôi.
                         Dì Mười chúc con bình yên và hạnh phúc D ơi, thương con!

Thursday, March 4, 2010

Xuân thì

           Miên man

            Lặng lẽ

             Xuân mở mắt chào đời

            thật tươi.

            Cành đào,

            nhánh mai,

            Xuân chợt đến trong tay

               gọi mời.
              Sóng vỗ,

             Chim bay,

            Xuân vừa đến ngất ngây

            trước mắt.

             Hương đời:

             ánh mắt

            Xuân trở mình dịu nhẹ

            hiền ngoan.

           Áo trắng,

            tuổi xuân,

           khua guốc mộc thật gần.

           Mực tím,

            trang xuân,

            vang tiếng cười khúc khích.


           Nàng Xuân đến,

          Lão đông đi,

            cả càn khôn thay đổi.

            Chiếc đũa thần,

           Nàng Xuân tới,

            Vẽ thêm sắc cho đời.

            Muôn hoa tươi,

           Chim hót mời,

               Chào Xuân đến ... niềm vui

                (Thơ Dã Quỳ - Ảnh BeBo)



Xuân Thì
Ý Lan

Wednesday, March 3, 2010

Thân em vừa trắng, lại vừa tròn,

Bảy nổi ba chìm với nước non.
Lớn nhỏ mặc dù tay kẻ nặn,
Mà em vẫn giữ tấm lòng son.
                                                                 HXH


Tuy không hảo món chè này lắm, nhưng lâu rồi, 3 hay 4 năm gì thì phải, thấy nhớ...
Lỡ tay, ngâm đậu nhiều quá, ráng vo cho hết luôn. Tất cả 20 viên, chỉ có một mình thanh toán, chắc phải mất 5 ngày. Cái này đúng là tay làm, bụng chịu chớ trách chi ai.
Be, Bo dọc chơi thôi...còn Ba thì miễn bàn, ổng thấy món nào có bột là không thèm ngó tới...
Híc...híc.!!!
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...