Những đứa trẻ ngày xưa ấy giờ đây mỗi đứa lưu lạc mỗi phương trời cũng như những bà mẹ, cậu ,dì của chúng, ước vọng của mình và anh HB luôn ấp ủ và cố gắng để thành hiện thực, ráng chờ cho mình và anh HB 1 thời gian nữa nha!
Đang làm kế toán cho CTy Thái Lan sản xuất nước khóm, thời đó làm cho cty nước ngoài, lãnh tiền đô ai cũng ước ao...vậy mà vì 1 cú điện thoại, không cần suy nghĩ lâu la, tôi đã bỏ ngang, khăn gói cùng anh ấy đi lập "tổ ấm" cho mình.
Cái tổ ấm ấy hình thành từ 1 ngôi trường Bổ túc công nông bỏ hoang, không còn cửa ngỏ, cỏ mọc um tùm, dân chúng quanh đó dùng để làm nơi tránh mưa cho trâu bò của họ.
Hôm nhận bàn giao từ Sở LĐTBXH tỉnh, 3 người , mình, anh GĐ và anh PGĐ kiêm cán bộ xã hội , nhìn quang cảnh ngôi trường mà dở khóc dở cười...nhưng mà thây kệ (nhớ lại lúc ấy thấy lòng nhiệt tâm của tụi mình sao mà chất ngất đến thế), không chán nản và bỏ cuộc. Rủ thêm 1 nhỏ làm thủ quỹ, tìm được 2 chị làm mẹ nuôi và 1 anh tài xế xe ôm, 1 anh làm vườn cho vợ chồng con cái về cất nhà ở luôn, thế là có đủ nhân lực quậy rồi.
Bắt tay dọn dẹp, được 1 phòng tạm làm văn phòng chung, 1 nhà bếp đói thì xúm nhau nấu ăn và 1 căn phòng tương đối rộng 1 chút chuẩn bị đón con về, còn 1 cái WC bắt trên 1 cái ao cạn, nơi mà có thể vừa đi vừa gửi gió cho mây ngàn bay nữa chứ....
Một tuần sau, các huyện đã nhận được thư...và thêm 1 tuần nữa chúng tôi đã có phúc đáp. Thế là anh xe ôm cùng 1 bà mẹ cứ thế lai rai đi nhận con về, thỉnh thoảng có huyện còn cử cán bộ chở trẻ đến giao tận nơi.
Chúng tôi muốn xây dựng mô hình mái ấm gia đình có mẹ, có con, có cậu, có dì...cố gắng tạo cho bọn trẻ có được cảm giác thân quen, gần gủi, tập cho chúng yêu mến lẫn nhau như anh, chị, em trong nhà.
Kinh phí ít ỏi nhận từ Sở L Đ, tôi nhớ không lầm là 80 ngàn/tháng cho mỗi đứa trẻ bao gồm tất cả từ ăn, ở, sinh hoạt...vì thế tụi tui có mắm ăn mắm, có muối ăn muối, mỗi nhà tự trồng trọt và chăn nuôi thêm.
Ban ngày mấy em lao động , buổi tối gom cây và cỏ khô lại đốt lên 1 đống lữa thật lớn , huy động cả Làng già trẻ, lớn, bé cùng nhau ca múa tưng bừng...nhớ nhứt là vét ao bắt cá...đó không phải là cái ao bình thường mà là cái có nhiều thứ trôi lĩnh bỉnh...không "care", cả đám kéo lưới ì ạch, gọi nhau chí chóe, đem thùng lẹ đến bỏ cá vô, đó là lần duy nhứt cả bọn được ăn uống linh đình.
Người ta thường nói : Đói đầu gối phải bò, huống chi cả nhóm lãnh đạn đều độc thân (chỉ trừ anh PGD), trẻ trung, lòng đầy nhiệt huyết như thế làm sao có thể ngồi yên được cơ chứ, thế là chiến dịch quyên góp kêu gọi lòng hảo tâm của các cơ quan, ban ngành và các mạnh thường quân được tiến hành vô cùng khẩn trương.
Tổ chức ra mắt Làng trẻ, tụi mình gửi thư mời tá lả, từ trên xuống dưới không thiếu một ai...quan trọng nhứt là cánh báo chí và đài truyền hình, truyền thanh đều là bạn bè chí cốt , nên qua buổi ra mắt ấy...sổ vàng từ thiện của tụi mình bắt đầu sang trang. Ai cho gì cũng nhận, mình đến mấy nhà máy xay lúa để xin gạo, đến mấy tàu đánh cá, đến hãng nước mắm, đến các trại vịt...các cơ sở may mặc xin quần áo bị lỗi...nói chung không từ 1 thứ gì .
Quân số mỗi ngày một đông, giờ thì nhà thờ, chùa, bịnh viện cũng liên lạc với mình luôn, vì chính những nơi đó là chổ có nhiều thông tin và cũng chính là địa điểm bỏ rơi trẻ nhiều nhứt.
Lúc đầu mình chưa dám nhận trẻ sơ sinh, vì cơ sở vật chất còn nghèo nàn quá, sợ không chăm sóc được chu đáo.
Lần đó BV gọi vào báo là có 1 cặp trẻ sinh đôi, mẹ bỏ trốn, giờ họ không biết tính sao, nghe vậy mình không do dự cùng 2 bà mẹ, chạy lẹ ra BV gặp nhỏ bạn BS nhi, bị túm ngay vào phòng chăm sóc trẻ sơ sinh.
Trong 2 cái lồng là 2 đứa bé nhỏ xíu, đen thui đang ngọ nguậy, mắt bé mở lớn hai mí vành vạnh nhìn biết ngay là con miên, tội nhứt là bé nào trên đầu cũng bị ghim kim truyền nước biển. Nhỏ bạn nói, BV mới phát hiện mẹ của 2 bé trốn mất tiêu, mấy bé yếu lắm, có thể không sống được, hỏi mình có nhận giúp dùm được không? Quay qua hỏi 2 chị đi cùng, nhìn mình rồi nhìn 2 bé, cả 2 gật đầu 1 lượt. Thế là mình đi làm thủ tục, 1 chị ở lại và chị kia về để lo cho cả 2 nhà.
Bích Thủy và Bích Thảo, chính là cặp sinh đôi sơ sinh đầu tiên mình nhận về Làng, mở hàng cho hàng loạt những trẻ sơ sinh em út khác.
Bé Bình An, 4 tháng 20 ngày
Nhớ hoài lần ấy, Làng mình đón chào cặp vợ chồng người Pháp đầu tiên viếng thăm có anh phiên dịch đi cùng, ông bà mang rất nhiều quà cho bọn trẻ, chơi đùa , trò chuyện với chúng rất thân mật, lúc về họ nói ngày mai sẽ trở lại.
Hôm sau, họ đến thật sớm cũng để chơi với bọn trẻ...chiều về ông bà lên văn phòng nói chuyện với tụi mình, có 1 bé con, họ thấy mến quá ngỏ ý muốn xin, mình đi theo xem bé nào mà diễm phúc quá vậy- thì ra là Ngọt- bé gái 5 tuổi mặt nổi nhọt tùm lum, nhưng ánh mắt như là biết nói...hơi ngạc nhiên!?...vì sự chọn lựa này...vì còn 1 vài bé xinh xắn hơn...anh phiên dịch nói họ tự nhiên có cảm tình đặc biệt với con bé.Tụi mình thảo luận với nhau, vì là lần đầu tiên tiếp xúc với người nước ngoài đến thăm, họ xa lạ quá làm sao mình có thể cho con được cơ chứ. Nhưng thấy họ rất thật lòng muốn nhận bé, thấy họ không lựa bé đẹp, thấy họ bò ra chơi với mấy đứa trẻ và nhìn vẻ mặt khẩn cầu của họ bọn mình quyết định xem xét hồ sơ.,và mình là người trực tiếp đảm nhận trách nhiệm này.
Bé Ngọt có tất cả 4 anh chị em sống trong ngôi làng này, mẹ em mất khi sanh thằng em trai út, còn ba em thì bịnh tâm thần sau thời gian đi bộ đội, mấy em sống với ông bà nội già trên 70, nghèo quá nên đến năn nỉ Làng nhận các bé. Do 4 đứa cùng ở chung mà giờ cho đi 1 đứa bọn mình không biết tính sao, biết sự do dự của bọn mình nên ông bà hứa sẽ về Pháp tìm bạn bè qua xin hết những bé còn lại cho có chị có em, nghe vậy bọn mình yên tâm hơn.
Bốn anh em : Việt, Ngọt, Ngon, Huy.
Anh Gđ và mình theo lên Sài gòn tiển bé, mẹ nuôi xin mình ở lại khách sạn ngủ với bé để bé bớt sợ và bở ngỡ, mình đồng ý ngay.
Ba mẹ nuôi dẫn bé đi chợ sắm vài bộ quần áo , đôi dép và cái nón...đôi dép cũ của bé được bà chà rửa sạch sẽ xếp ngay ngắn ở dưới giường của bé vì bà thấy bé còn thích.
Được 2 ngày mình cũng phải về làng, công chuyện đầy ắp, trên đường về...em lo và thương cho bé Ngọt quá anh HB ơi...có phải mình đã có quyết định đúng đắn...mong là như vậy, nhớ lại dáng bà lom khom chà dép cho bé , lòng mình nhẹ đi.
15 comments:
Viết tiếp nha chị!
Em đang chờ đón đọc
Chị viết tiếp đi, có 3 độc giả đang chờ nè :) ...Chị Thảo hồi xưa với giờ không khác gì mấy, đẹp gái quá .
Chị Th. làm em nhớ mấy em nhỏ ở Tà Nung quá rồi nè chị ui ! Viết tiếp nha chị !! ..hugssssssssssssssssssssss
Câu chuyện trên vào năm tháng nào vậy chị BeBo?
Chôm, Đậu,Hai,Quỳ chờ chị vài bữa nha mấy cưng...
Bớ Hai: chị ngày xưa thiếu ăn già giống bi giờ hả nhỏ???
AHoàng: những năm 93-94 đó anh.
Chuyện này có nghe anh B kể sơ nên bữa giờ Phú cứ theo nhắc chị nhớ kể. Bây giờ được đọc từng chữ, xem từng hình quả nhiên là rất đỗi xúc động. Cảm phục chị quá. Kể tiếp đi chị
Th. ơi, đọc bài này, ở thời điểm này (trong mùa chay bên đạo công giáo) thấy càng thêm ý nghiã, nhắc nhở QLan sống thêm lòng bác ái. Cám ơn Th.
Chị đâu có già nè :) ...Qua nhà em coi hình lẹ để em còn tháo xuống .
Em thay bat ngo voi cau chuyen nay ah. Xua nay trong tri tuong tuong cua em thi nhung trai nuoi tre mo coi thuong la do nha nuoc, nha chua, nha tho lap ra thoi, k ngo chi Thao lai lam duoc chuyen ma em nguong mo nay. Em cho doc tiep nha chi.
Phu: OK Phu.
QLan: email cho QL may ngay roi, nhan duoc chua???
Phung: So LDTBXH tinh lap ra cai Lang Tre nay, nhung ho "dem con bo cho" Phung oi, tiep theo em se hieu...
Phụng: Chị nói là họ "đem con bỏ chợ", viết không có dấu sợ em không biết chị đã viết gì.
Em chờ nghe tiếp nha chị Thảo.
Cô Hai nói đúng, từ năm chín mấy tới giờ mà Th. không thay đổi nhiều. Đọc cái này xong lại phục lăn quay. Con người của Th. thật nhân hậu.
PK: Được vậy mừng lắm đó bạn hiền.
Post a Comment