Sunday, March 18, 2012

The Embassy of Vietnam - Had You learn a lesson,yet?

Hai Bà Nội và Ngoại đều đã ngót nghét 90, từ bao năm nay tuy ngoài miệng không nói ra nhưng tin chắc rằng trong lòng hai bà đều mong muốn mấy đứa cháu xa quê về thăm. Bởi vì bà biết, tụi nó ở xa quá, mỗi lần về là mỗi lần khó. Thời gian học hành của bọn nhỏ, công ăn việc làm của bọn lớn, thu xếp được về không phải đơn giản như đi từ Sài gòn về Cần thơ. Bỗng dưng cuối năm rồi khi gọi về hỏi thăm bà nào cũng hỏi: chừng nào con về? nghe giọng run run, yếu ớt chứ không còn sang sảng nói cười như mọi khi, tui chợt thấy nao nao...chưa tính toán, bàn bạc gì với chồng, buột miệng nói ngay: hè tới tụi con về.
Hộ chiếu đã làm xong, chỉ cần đến bưu điện điền đơn nộp hình và lệ phí, nhanh gọn thế là chỉ 2 tuần sau là được gửi về nhà.
Mấy hôm nay lo đi làm visa. Có thể khi mua vé máy bay thì đại lý sẽ làm luôn lệ phí là $40 cho 1 lần đi.
Nhưng vì muốn làm visa 5 năm, nên hai vợ chồng cần phải xem thêm thông tin hướng dẫn trên trang web của Đại sứ quán VN.
Chồng đã từng làm visa 5 năm cách đây 2 năm, theo hướng dẫn trên web thì lệ phí là $20, chồng mua money order gửi đi kèm theo đủ những giấy tờ cần thiết luôn cả 1 bì thư bảo đãm để họ gửi lại visa cho mình.
Hai tuần sau nhận được thư từ ĐSQ đòi thêm $20 nữa cho "processing fee", chồng gọi hỏi thì được trả lời vừa tiếng Việt vừa tiếng Anh là $20 cho phí xử lý hồ sơ, còn phải thêm $20 nữa cho processing fee nữa mới đủ. Vì cần đi gấp nên ổng gửi thêm tiền, 1 tuần sau visa về tới.
Lần làm cho người em trai mới là chuyện đáng nói, anh này bị bệnh muốn đem về VN để có người chăm sóc, chồng cũng gửi đơn xin visa, chờ đến gần 2 tháng thì anh mất, chồng đưa quan tài về VN, thủ tục nhà quàng lo hết (hổng biết có cần xin visa hông???), chồng vợ nói với nhau, visa gì làm từ lúc bệnh đến lúc chết chưa thấy về? nhưng giờ không cần thiết nữa nên cũng không thèm gọi hỏi làm gì. Mãi đến hơn 5 tháng sau thì visa và hộ chiếu mới đến kèm theo 1 lá thư là còn thiếu tiền processing fee $30???hừ...lại fee, muốn chửi hết sức làm ăn cái kiểu gì, người ta chết đời nào giờ còn gửi giấy đòi nợ, cái con bà nó.
Rút kinh nghiệm lần này tới phiên tui làm cho mình và 2 thằng con nên tui phải xem lại web hướng dẫn vì từ bấy lâu chồng làm tui hổng quan tâm. Chồng in ra 3 mẫu đơn, tui xem tới lui mấy loại giấy tờ đính kèm họ viết rất ư là dài dòng khó hiểu, cuối cùng chốt lại là cần phải gửi giấy khai sinh mà phải là bản chính, tui hổng biết họ cần giấy khai sinh của tui làm gì, nếu của 2 thằng con thì tạm hợp lý. Nếu nói để chứng minh tui là người có quốc tịch VN, thì nếu những người không có QT VN thì hổng lẻ không được cấp visa vào VN?
Đến chổ phí xử lý hồ sơ thì thấy có quy định rõ ràng:

Phí xử lý hồ sơ

Ban hành kèm theo Quyết định (Thông tư) của Bộ Tài chính số 77/2007/QĐ-BTC ngày 31 tháng 08 năm 2007
QUYẾT ĐỊNH
Về việc quy định mức thu, chế độ thu, nộp, quản lý và sử dụng phí xử lý hồ sơ cấp Giấy miễn thị thực cho người Việt Nam định cư ở nước ngoài
--------------------------------------------
  • Mức thu phí xử lý hồ sơ cấp Giấy miễn thị thưc lần đầu: 20 USD/người
  • Mức thu phí xử lý hồ sơ cấp Giấy miễn thị thực từ lần thứ hai: 10 USD/người
  • Trường hợp bị hủy Giấy miễn thị thực thì không được hoàn trả phí xử lý hồ sơ.
Vậy sao 2 lần trước chồng làm bị đòi thêm.???
Được biết Lãnh sự quán mới mở ở Houston có làm visa nên nói chồng hay là anh đến đó hỏi làm luôn cho tiện.
Chồng cũng chịu khó tranh thủ đi làm rồi tạt qua, chuẩn bị sẵn mọi thứ cần nộp.
Leo lên tới tận tầng thứ 10 tìm hoài chẳng thấy tầng 11 đâu cả, chồng tưởng nhầm building tuột xuống qua tòa nhà cũng cao 10 tầng bên cạnh, quái- Cái nào cũng chỉ có 10 tầng mà sao địa chỉ nói ở tầng 11.
Lại leo lên, gọi cho nhỏ DQ, xác nhận đúng là tầng 11, chồng tìm 1 lúc thấy có cầu thang nhỏ xíu, bước lên đại thì ra...
(trời, lãnh sự quán sao mà giống làm chui quá vậy ta???).
Thấy có 6,7 người đứng lố nhố, nhìn tấm bảng giờ làm việc từ 9:00AM -12:30PM  nghỉ trưa 2:00PM -5:00PM.
Lúc đó là 1:15 ổng phải chờ cho đến 2 giờ. Tính ông này hổng thích chờ đợi vậy mà lỡ leo lên đến tận nơi rồi nên ráng chịu.
Đến 2 :00 thấy 1 bầy đi ăn về, mở cửa vào,  cả nhóm mừng rỡ định bước theo, nhưng chưng hửng vì cửa sập đóng, không ai nói tiếng nào nhìn nhau ngơ ngác.
Chờ đến 2:15 thì 1 người cảnh sát Mỹ đen to lớn bước ra nói 2 chữ gọn lỏn: Not working!
Hai, ba ông Mỹ trắng giơ tay lên trời: oh, my god, lắc đầu ngao ngán. Còn lại mấy người hình như Ấn độ, Pháp , VN ...người nào người nấy đỏ mặt bực bội, không biết làm sao, đành nối bước nhau lủi thủi xuống lầu.
Ở tầng 8 gặp 1 ông Mỹ trắng bước lên: Had you learn a lesson, yet? Ông ta hỏi mọi người.
 Chồng : How do you know?
The VN government send those peoples here to confuse somebody not to help them. That how the Ambassador do it.
Chắc ông này làm việc ở đây đã từng chứng kiến nhiều phen tương tự, thiệt là xấu hổ quá.
Chiều về, thấy chồng vô nhà với bộ dạng ỉu xìu, sao rồi anh? bao bực dọc đè nén được dịp tuôn 1 hơi, kèm theo mấy tiếng chưởi thề, cái ông này , tật xấu hổng bỏ. Nghe kể xong mới nhớ, hồi tối gọi nói chuyện với nhỏ bạn về vụ xin visa, về cái trang web và cách làm việc mập mờ khó hiểu , về hồ sơ gửi đi sợ hông biết khi nào mới được nhận lại. Nhỏ ấy nói, có bà dì nghe nói VN mới mở Lãnh sứ quán, mừng quá tưởng được ở gần mình đi làm giấy tờ trực tiếp khỏe, đỡ lo gửi tới lui bị thất lạc, và mất thời gian. Bà liền đến xin làm vi sa để về VN dự cưới. Bà đến lúc 9 giờ, thấy còn đóng cửa, bà nhìn vào qua cửa kính thấy có người cười nói , đi tới đi lui, vậy mà bà chờ hoài , hổng ai thèm đếm xỉa gì tới bà và bao nhiêu người nữa cũng chờ như bà. Mãi cho đến gần 10 giờ, họ mới ra mở cửa. Làm xong họ hẹn 1 tuần sẽ có, bà chờ đến tuần thứ ba, gọi hỏi họ nói gửi rồi, cho đến ngày bà lên máy bay vẫn chưa có bà phải xin làm khẩn tốn mấy trăm, bà về tới HK mới nhận được.
Vậy đó , tui hổng lo sao được. Vì tuần này nghỉ Spring break nên muốn lo cho xong. Sáng hôm sau, tui gọi thẳng tới Đại sứ quán ở Washington hỏi cho rõ, vì thấy hướng dẫn họ ghi ngoài lệ phí ra rồi còn có những khoảng phí khác nhưng phải gọi điện hay email hỏi mới biết?
Bằng tiếng Việt thì không có ghi phụ phí mà bảng bằng tiếng anh có ghi:

Lệ phí: Trả bằng MONEY ORDER, CASHIER CHECK hoặc CERTIFIED CHECK cho EMBASSY OF VIETNAM.

3. Visa fees must be in the form of MONEY ORDER, or CASHIER’S CHECK, or CERTIFIED CHECK payable to “THE EMBASSY OF VIETNAM.” Applicants applying together may submit combined payment in one money order or certified check. Fee for stamping visa can be checked at Consular Fee. Other current fees (such as visa approval arrangement fee, processing fee, shipping, handling and expedite services) may be checked at: Email: vnconsular@vietnamembassy.us Tel: 202 - 861 - 0737 
- Một bì thư đã trả tiền cước phí của dịch vụ bưu điện có tracking number Express Mail (USPS) hoặc Priority Mail with Delivery Confirmation và ghi rõ địa chỉ người nhận để Đại sứ quán gửi trả nếu Quý vị có yêu cầu trả kết quả bằng đường bưu điện. Để đảm bảo, đề nghị quý vị KHÔNG nên sử dụng các dịch vụ phát chuyển thư khác ngoài các dịch vụ chuyển phát nhanh có tracking number của USPS và FedEx.
Thời hạn giải quyết: Sau 05 ngày kể từ khi nhận đủ hồ sơ hợp lệ. Trong trường hợp có yêu cầu được cấp thị thực sớm hơn quy định, Quý vị cần trả thêm phí làm gấp.

Bấm số, sau 1 hồi chuyển lòng vòng, thì 1 giọng  vang lên, Xin anh cho biết lệ phí làm visa 5 năm là bao nhiêu? Làm miễn thị thực đấy hả? Dạ phải. ngừng 1 chút thì nghe: 70 đô la. Ủa, sao thấy trong web hướng dẫn là 20 đô, cái đó lâu rồi, còn có thêm tem phí nữa. Tem phí là gì vậy anh?(Lần đầu tiên trong đời tui nghe cái vụ tem phí?) Cái đó ở trên làm tôi không biết chỉ nghe nói vậy thôi. Có phải gửi kèm theo bì thư để anh gửi visa cho không? có chứ. Vậy sao còn tính shipping fee nữa anh. Vâng, tổng phí là 70 đô, thế thôi nhé, ồ cám ơn anh.
Tức mình từ 20 đô lên 1 cái vèo 70 đô, không có thông báo gì cả.
Tui bấm gọi Lãnh sự quán tại Houston, không có người nhắc máy, chuyển qua tin nhắn, tui gọi lần thứ ba thì có người nghe, tui cũng hỏi  về lệ phí, anh ta trả lời ngay 50 đô, tụi hỏi lại : cho visa 5 năm phải không anh, Vâng! Cám ơn anh.
Một loại giấy tờ, hai chổ, hai giá khác nhau, sao mà giống đi chợ mua tôm cá quá, nhưng mà mua tôm cá, còn có thề lựa được và đem về liền, đằng này ôi thiệt là phiêu lưu, mạo hiểm.
Chỉ có 1 cửa, mình hổng đi đằng nào khác được vì họ độc quyền mà. Tại mình muốn về VN thì mình phải chịu thôi, mình cần họ chứ họ đâu có cần mình, phải không?

11 comments:

Polka Dots said...

Sao nghe T kể mà mình cũng muốn ói luôn :(

Có thời gian mình làm cho văn phòng luật sư người Việt ở Mỹ và thường xuyên gọi đến Đại sứ quán Việt Nam ở Washington DC. Mặc dù có gặp người trả lời điện thoại rất nhát gừng, không có vẻ helpful lắm nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp như T. Có một cách trả lời mà mình thấy buồn cười nhất là, đề nghị chị vào trang web của ĐSQ để biết thêm thông tin nhé, trong khi họ có thể trả lời ngay cho mình mà họ lại không trả lời. Mình đoán có 2 lý do: 1. lười, 2. không thuộc bài, có nghĩa là không nắm hết thông tin cần thiết.

Tuy nhiên, mình cũng từng may mắn gặp người rất nhã nhặn lịch sự, chỉ dẫn cặn kẽ.

Nhìn chung mình nghe nhiều người than phiền về cách làm việc của họ. Qua tới Mỹ mà cũng không khá nổi :(

Mrs. Truong said...

tới châu âu cũng rứa á chị Polka hahahah, em gọi đt lên sứ quán 1 lần, y chang chị nói đó là trả lời kiểu ko thuộc bài nhưng tựu trung lại là tiền. Đặc biệt là trong trang web của nước xh chủ nghĩa vn ko hề hoặc ko bao vờ để lệ phí visa hay passport gì ráo. Tại sao? Chắc tại để thì nhân viên sứ quán khó tính tiền chúng sanh hahahahahah

Trăng Quê said...

lày lày, em nà người VN yêu lước, chị viết cái lày nàm em tự ái nhiều nắm....
Chuyện này thì em đã trải qua. Gọi lên Washington cũng tức ói máu chị ơi.
Nhưng làm gì thì làm, phải có sẵn visa rồi hẵng đi.
Hồi 2007, anh Hai bệnh nặng, em phải đem cả nhà về. Vì Hộ chiếu của Na trục trặc nên không làm kịp visa, tụi em phải làm khi về đến sân bay. Cha cái đám đó, chẳng biết làm gì mà chỉ đi tới đi lui, bắt con nhỏ tật nguyền chờ gần 2 tiếng đồng hồ. Cuối cùng thì em phải "chi" thêm để con mình khỏi phải đợi nữa, dù đã "chi" trước đó rồi. Trong thì con nhỏ phải chờ đợi khó chịu, còn ở ngoài thì cả nhà sốt ruột vì không biết có chuyện gì xảy ra...
Ôi, em yêu quê hương mà em sợ về...

Kien Con said...

Đúng là nỗi nhục quốc thể!!! pó tay luôn, không thể khá hơn được.

PhungPat said...

Họ biết mình chửi chứ, biết không thiếu cái gì hết ah, nhưng điếc rồi không thèm đeo hearing aid luôn.

Cái hộ chiếu màu xanh lá cây của em hết hạn, bữa giờ gọi lên đó hỏi coi mần sao đổi chưa thấy chị đẹp gái hay anh đẹp trai nào trả lời, ĐSQ gì mà như nhà mồ, không ai trả lời ĐT hết. Chồng nói thôi chờ có hộ chiếu Mỹ rồi đi VN, hộ chiếu Mỹ thì dính chuyện visa, trời ơi, quê hương tôi ơi, mần sao đây?

Đỗ said...

Quá buồn chán.

Dã Quỳ said...

Bản tính khó đổi há! Nản dễ sợ lun!

Nhục dễ sợ!

BeBo said...

Họ không phải hổng thuộc bài, hay thiếu kiến thức gì đâu Trang ơi, họ giả nai đó, mình là mình biết tỏng hết rồi hé, hé nhỏ Trương, nhỏ Trăng, nhỏ Phụng, nhỏ Quỳ...

BeBo said...

Là vậy đó Kien Con, ngấy đến tận cổ anh Đỗ hở. Hổng làm sao mà thay đổi được.:(

quyên said...

Trời, đọc mà tức tức. Đại diện VN mà chơi kiểu gì kì vậy trời.

BeBo said...

Hì..hì, họ đâu có care Quyên ơi, nghe anh B kể họ đi ăn cả bày về miệng còn ngậm tăm nữa kìa:(((

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...